[NLTGXYN] Đệ ngũ chương

26 Th11

NHẬT LẠC TÙNG GIAN XUY YÊN NIỂU

TÁC GIẢ: CHỈ PHIẾN KHINH DIÊU

Translator: QT

Editor: Babylon

ĐỆ NGŨ CHƯƠNG

CHỮA BỆNH

Kỳ thúc vừa đi vào phòng bếp, buông thịt trong tay xuống, tựa hộ nhận thấy trong phòng có người, nhanh xoay đầu lại liền nhìn thấy người sau lưng mỉm cười,”Kỳ đại nhân, đã lâu không gặp.”

Mắt thấy cây châm càng lúc càng gần, Cát tường khóc càng lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà đỏ bừng, nước mắt liên tục rơi xuống, cái mũi nhỏ cũng đỏ rực, Diệp Phi Dương thấy mà đau lòng, không khỏi tự trách bản thân bất cẩn, đang nghĩ đến,bên tai nghe được thanh âm lạnh lùng của lão nhân:”Nắm chặt.”

Chỉ thấy trước mắt ngân quang chợt lóe, cây châm kia đã đâm vào tiểu cánh tay của Cát Tường, bé kêu một tiếng, đỉnh chỉ tiếng khóc nỉ non. Diệp Phi Dương há mồm muốn hỏi, Cát Tường sao lại đột nhiên ngừng khóc, chẳng lẽ châm đến huyệt thần kinh, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến lão nhân,sợ hắn phân tâm, tay run lên thì…..Nghĩ vậy, cậu khẽ run lên.

Lão nhân quét mắ liếc thấy bộ dáng đứng ngồi không yên của Diệp Phi dương, râu bạc rung rung, động tác không ngừng hạ xuống, một lát sau đã có thể thu lại châm. Khi rút ra, lỗ châm nhỏ li ti tựa hồ còn chảy ra dịch vàng.

Mắt thấy châm đã ly khai thân thể Cát Tường, lúc này Diệp Phi Dương mới nhẹ thở ra, lập tức ôm bé vào lòng, dỗ dành nói “Cát Tường ngoan, nếu đau ngươi liền khóc a.” Y vừa dứt lời, bé đã oa một tiếng, khóc đến ủy khuất thương tâm. Diệp Phi Dương đau lòng không thôi, nhìn lại thấy lão nhân không một chút bận tâm, xem xem lúc Cát Tường bị kim châm nửa ngày cũng không khóc không nháo!

Nghe thấy một lớn một nhỉ vừa khóc vừa nói, càng nháo càng lợi hại, lão nhân lông mày nhảy dựng, nguyên lai đã muốn khép lại hòm thuốc, nay lại mở ra, lấy ra cây châm vừa thô vừa to, thanh âm lãnh băng vang lên “Khóc nhiều như vậy chắc vẫn chưa khỏe, để ta châm thêm mấy cái nữa.” Vừa mới nói xong, tiếng khóc nỉ non nhất thời dừng lại.

Diệp Phi Dương cúi đầu, chỉ thấy Cát Tường trong lòng phiết phiết miệng, nhỏ giọng thút thít, đôi mắt àng ậng nước đáng thương hề hề nhìn mình. Lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Đại phu, ngươi xem, Cát Tường không khóc nữa, hẳn là không sao, không cần tiếp túc châm cứu nữa đâu.”

Lão nhân chọn mi nhìn Diệp Phi dương, một lúc sau mới hừ một tiếng, xoay người thu châm về, “Đêm nay các ngươi trụ ở trong này đi, nếu có vấn đề lại đến kêu ta.”

Diệp Phi Dương nhả ra khí, liên tục gật đầu nói cảm tạ, lão nhân tuy già, nhìn có vẻ không đáng tin nhưng vẫn rất có y đức, cũng hy vọng Cát Tường mau chóng khỏi lên, bằng không ngày mai không chừng cũng bị ép buộc đâu. Nghĩ, cậu cúi đầu thân thiết cọ cọ chóp mũi hồng hồng của Cát Tường, tiểu gia hỏa nháy nháy đôi mắt ngập nước .

Vì tránh cho Cát Tường ngày mai không phải tiếp tục bị kim châm, Diệp Phi Dương quyết định đêm nay vào không gian nghiên cứu sách nuôi trẻ, xem trường hợp Cát Tường có nghiêm trọng không, nên trị liệu như thế nào mới tốt.

Lão nhân thu dọn hảo hòm thuốc, ngồi trên ghế, không nhanh không chậm uống trà. Diệp Phi Dương ôm Cát Tường nhẹ giọng hống, muốn ru bé ngủ nhưng Cát tường không biết có phải do vừa bị châm cứu dọa đến hay không mà dỗ mãi không được, vẫn như cũ cố chấp trợn to mắt không chịu ngủ. Nghĩ nghĩ, cậu đi đến bên người đại phu, cười nói “Đại phu, ngài buổi tối nhượng chúng ta ngủ trong này, xin hỏi phòng ngủ ở nơi nào? Cát Tường ngủ không được, ta nghĩ dẫn bé lên giường nằm.”

Lão nhân chậm rì rì nhìn hắn một cái, lại chậm rì rì đáp:”Ra khỏi phòng, gian bên phải, tự mình đi nhìn.”

“Cảm ơn đại phu.” Diệp Phi Dưng nói tạ, đem chăn bọc lấy Cát Tường rồi ôm bé ra ngoài, đứng ở trong viện nhìn bốn phía vẫn không thấy thân ảnh Kỳ thúc đâu, nhớ đên quyển sách nuôi trẻ trong không gian, lập tức ôm lấy Cát Tường đi vào trong phòng, môn khép hờ, nghiêng thân liền có thể đẩy cửa đi vào. Trong phòng bố trí cũng không sai biết lắm, đơn giản sạch sẽ. Đặt cát Tường lên giường, xoay người đóng cửa phòng lại, liền nhanh chóng tiến vào không gian đem quyển sách ra, ôm Cát Tường vào lòng, tựa đầu lên giường xem thư.

Cát Tường cũng vươn tiểu móng vuốt bắt lấy trang sách, miệng y nha kêu, Diệp Phi Dương nhìn miêu tả trong sách, quả nhiên là do canh cá nên mới bị đau bụng, nguyên lai hài tử mấy tháng đầu chỉ có thể ăn chút nước cơm, dù nước trái cây cũng phải pha loãng mới uống được. Diệp Phi dương căn cứ trong sách, đối chiếu với tình huống của Cát Tường, hoàn hảo không phải thực nghiêm trọng, chỉ cần chú ý hơn là tốt rồi. Y nhất thời yên tâm không ít, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa trong lòng, có tinh thần lên hẳn so với lúc trước, lão nhân kia y thuật quả thực không sai.

Trong sách nói bảo bảo ăn hỏng rồi nên giảm bớt số làn dùng cơm, tốt nhất là cho bé uống sữa mẹ. Diệp Phi Dương có chút phát sầu,  đi chỗ nào lấy sữa mẹ bây h, cậu có sữa nhưng không thể lúc nào cũng lấy ra từ không gian cho bé ăn, như vậy Kỳ thúc chắc chắn sẽ nghĩ là yêu quái. Chỉ có thể đi từng bước, dùng cơm thay sữa, nhưng số lượng gạo Kỳ thúc đổi về cũng có hạn.

Diệp Phi Dương nhăm mặt, cảm thấy mình thật vô dụng, phía trước xem trong tiểu thuyết, người khác xuyên việt đều nháo đến vui vẻ, mà cậu cái gì cũng không làm được, ngay cả có tùy thân không gian cũng không dám lấy đồ bên trong ra.

Cát Tường vung vung tay, miệng y y nha nha kêu, hơn nửa ngày mới đem Diệp Phi Dương hoàn hồn trở lại, tiểu gia hỏa có chút bất mãn, bĩu môi; mắt thấy bé sắp khóc, Diệp Phi Dương vội vàng hống:”Cát Tường ngoan nha, ta đang mải suy nghĩ đâu, đừng khóc, đừng khóc.”

Bên ngoài, cửa phòng bị gõ vài cái, Diệp Phi Dương vội vàng đem sách trên giường ném vào không gian, thế mới xuống giường ra mở cửa. Ngoài cửa là Kỳ thúc , đằng sau còn có một người; người nọ tuổi không lớn lắm, làn da mạch sắc khỏe mạnh, nhìn hẳn là người trong thôn.

Kỳ thúc nhìn Diệp Phi Dương hai tay trống không, hướng phía giường quan sát:”Cát Tường đã ngủ chưa?”

“Vẫn chưa, vừa được đại phu châm cứu, tinh thần tốt lên nhiều lắm, ta đang theo hắn ngoạn ni.”

Người phía sau Kỳ thúc nghe xong, nhất thời nở nụ cười “Ta đã nói là không có vấn đề gì mà, tiểu oa nhi ăn xấu là chuyện thường ngày, ăn hai ngày sữa là có thể khỏe lên.”

“Vậy là tốt rồi.” Kỳ thúc đi vào, ôm lấy Cát tường, nhìn bé thật sự có tinh thần, mới yên tâm, xoay người nói với Diệp Phi Dương “Đây là Lưu Thu, hắn vừa nghe nói Cát Tường bị bệnh, có ý mời Cát Tường đên nhà để hắn tức phu uy chút sữa, như vậy Cát Tường có thể mau hảo chút.”

Diệp Phi Dương nghe xong, cao hứng còn không kịp, có thể uống sữa mẹ, Cát Tường càng mau khỏe. Y nhìn về phía Lưu Thu, ánh mắt hết sức chân thành:”Lưu đại ca, thật sự cảm ơn ngươi.”

Lưu Thu đỏ mặt lên, khoát tay “Đều là hương lý hương thân(ta không biết nghĩa là sao nữa T^T), cảm tạ cái gì, cũng không phải việc gì to tát. Thừa dịp trời còn sớm, chúng ta nhanh một chút sang nhà ta đi.”

3 bình luận to “[NLTGXYN] Đệ ngũ chương”

  1. haphuongyeudau Tháng Một 28, 2013 lúc 9:55 chiều #

    ” là hương lý hương thân ” nàng có thể hiểu là người nhà hoặc người quen @@!

    • babylon Tháng Hai 3, 2013 lúc 9:22 chiều #

      thank u ^_^

Trackbacks/Pingbacks

  1. Nhật lạc tùng gian xuy yên niểu – Chỉ Phiến Khinh Diêu « holoveskaze - Tháng Mười Một 26, 2012

    […] Chương 1 * Chương 2 * Chương 3 * Chương 4 * Chương 5 […]

Bình luận về bài viết này