BẮT ĐẦU HẠNH PHÚC
TÁC GIẢ: LẠI LẠI ĐÍCH MIÊU MIÊU XÁ
Translator: Ho-chan
ĐỆ LỤC CHƯƠNG
Sáng sớm hôm sau, Kiều quản gia đã đến gõ cửa phòng.
“Trần lão gia, xin rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên ngài tiếp nhận sinh ý, xin đừng đến muộn.” Kiều đại quản gia đứng ở cửa, có nề nếp nói.
Trần Thần còn đang trong giấc mộng lập tức liền đáp lại.
“A…… Kiều quản gia…… Ta biết rồi.”
“Vậy tại hạ liền cáo lui .”
Trong phòng một mảnh còn tối như mực, Trần Thần lau mặt, chuẩn bị rời giường. Thật là, còn không muốn cho người ngủ.
Mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, Trần Thần mơ mơ màng màng ăn xong bữa sáng, đi tới cổng, đã thấy Kiều quản gia đứng đó.
Trần Thần bất đắc dĩ bước đến,“Kiều quản gia, đi thôi.”
Kiều đại quản gia nghiêng người, mặt không chút thay đổi,“Vâng.”
Kiều quản gia dẫn đường phía trước, hai người im lặng đi lên phố.
Xuyên qua một con phố, tới một con phố đầy các cửa hàng. Nhìn thấy nhiều cửa hàng đã sắp mở cửa buôn bán, Trần Thần không khỏi cảm thán, người cổ đại thật chăm chỉ.
Chỉ chốc lát sau hai người đã đến trước một cửa hàng vừa nhìn đã thấy rất lâu đời rồi.
“Trần lão gia, đây là trù đoạn trang Tề gia ta. Đã kinh doanh được vài thập niên, tuy rằng không theo kịp những lão bài tử kia, nhưng cũng có lão hộ khách riêng, cho tới nay cũng không tệ lắm.”
Nhìn thấy những thếp vài dệt xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề trong điếm, Trần Thần không khỏi hỏi:“Chỉ bán tơ lụa sao?”
“Không, cũng có may y phục. Còn bán cả vải bố, vải bông phổ thông.”
“Ta có thể xem không?”
“Đương nhiên có thể, Trần lão gia.” Nghiêng người, chuẩn bị mang Trần Thần đi xem.
“…… Chờ một chút, Kiều quản gia, vì sao lại gọi ta là Trần lão gia?” Vừa rồi còn không có chú ý, rõ ràng trước kia đều gọi “Trần thiếu gia” , tại sao sau một buổi tối đã gọi Trần lão gia ?
Kiều quản gia xoay người, như trước trầm ổn giải thích:“Ngài đã là nhi tế Tề gia, về sau sẽ nhận sinh ý Tề gia, đương nhiên chính là lão gia .”
“Không…… Ngày hôm qua ta không phải đã nói chỉ là làm công cho Tề lão gia tử sao?”
“Đây là chuyện sớm muộn.”
“Không phải…… Ta không định nhận sinh ý này.”
Kiều quản gia rốt cục ngẩng đầu lên, hai mắt không gợn sóng sợ hãi bình tĩnh nhìn Trần Thần,“Ngươi còn muốn chạy?”
Rõ ràng là câu nghi vấn lại nói với ngữ khí khẳng định.
“Ta……”
“Ngươi muốn bỏ rơi công tử?”
“Không phải…… Ta……”
“Ngươi muốn như thế nào? Muốn làm hại Tề gia?” Vẫn hai mắt không chút gợn sóng lệ quang chợt lóe, rõ ràng vẫn là bộ dáng mặt không chút thay đổi lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.
Trần Thần nhìn Kiều quản gia như vậy, không biết nên nói cái gì,“…… Ta không muốn làm hại Tề gia.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Trong thanh âm bình thản tràn ngập tia sắc bén, “Ngươi muốn tài sản Tề gia? Muốn vứt bỏ Xảo công tử? Muốn bỏ đi? Muốn không chấp nhận cuộc hôn nhân này?”
Trần Thần có chút nóng nảy,“Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy! !”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Kiều quản gia bước một bước về phía trước, chất vấn.
“Ta…… Ta chỉ muốn có một nơi có thể an phận.” Trần Thần có chút thất bại, anh không muốn làm thương tổn ai.
“Vậy ngươi có thể lợi dụng Xảo công tử, sau đó lại vứt bỏ hắn !”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy!” Trần Thần vỗ trán.
“Ngươi nhận được tú cầu, ngươi thành thân !”
“Ta không phải tự nguyện , ta là bị Tề lão gia tử ép buộc!”
“Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng ngươi không làm.”
“…… Ta không biết nên nói thế nào với Tề lão gia tử.”
“Đều là lấy cớ.”
Trần Thần câm lặng.
…… Đúng vậy, tất cả đều là lấy cớ.
Anh muốn có một nơi sống an phận. Lúc vừa đến thế giới này, cho dù bình tĩnh như anh, trong lòng vẫn là hoảng loạn . Anh đối với thế giới này thật xa lạ , anh muốn tìm đến một nơi có thể khiến mình an tâm, cho nên khi thành thân, anh theo bản năng không có phản kháng. Anh cuối cùng vẫn là lợi dụng Tề Xảo.
“…… Thực xin lỗi, ta chưa từng nghĩ như vậy…… Ta không biết sẽ như vậy.”
“Vậy ngươi nghĩ cái gì?” Kiều quản gia như trước chất vấn .
“Ta…… Ta sẽ giúp Tề lão gia tử xử lý tốt sinh ý …… Ta…… Ta sẽ không nguy hại đến Tề gia .”
“Vậy còn Xảo công tử!”
“…… Ta sẽ giúp hắn tìm người tốt để gả ……”
Kiều quản gia gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thần,“Ca nhi chỉ có thể gả một lần !”
Trần Thần há hốc miệng, nói không ra lời.
“Chung quy ngươi vẫn là thương tổn Xảo công tử, thương tổn Tề gia.”
“……”
Kiều quản gia bước vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Trần Thần, theo dõi ánh mắt anh, nghiêm túc nói:“Nếu chỉ là như vậy, như vậy…… Ngươi vẫn nến đi đi — lão gia không muốn ta giết người,”
Đồng tử Trần Thần nháy mắt co rụt lại.
Kiều quản gia chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Xin đợi một chút!” Trần Thần theo bản năng gọi Kiều quản gia,“Ta…… Không có nơi để đi, cũng không muốn làm tổn hại Tề Xảo, ta……”
Kiều quản gia đứng ở nơi đó đưa lưng về phía Trần Thần bất động.
Trần Thần hít sâu một hơi,“Kiều quản gia, ta không có biện pháp thích Tề Xảo, nhưng ta cũng không muốn thương tổn hắn. Đối với Tề gia, ta là cảm kích. Nếu bây giờ đi, sẽ cảm thấy thực có lỗi với Tề gia, thực có lỗi với Tề Xảo. Nhưng nếu không đi, trừ việc giúp Tề lão gia tử việc buôn bán ta cũng không có cách nào khác. Kiều quản gia ta…… Không biết nên làm cái gì bây giờ……”
“…… Ngươi trước cứ lưu lại giúp lão gia việc buôn bán, nếu ngươi dám khiến cho Tề gia có một tia tổn thất……”
“Ta đã biết !”
Nhìn bóng dáng Kiều quản gia, Trần Thần nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, anh không muốn đi. Nói anh ích kỷ cũng được, tại đây trong một thế giới lạ lẫm, anh đương nhiên sẽ nắm lấy ngọn cỏ đầu tiên, anh thế nào cũng không thể bỏ ra.
Đi theo Kiều quản gia vào bên trong, nhìn một ít vải dệt cùng thợ may, lại học một ít cách quản lí tiệm vải và những tri thức khác. Sau đó hai người liền ly khai.
Kế tiếp lại đi tửu lâu, khách sạn, thư cục, ngân hàng tư nhân, thiết phô, hiệu thuốc vân vân, trên cơ bản Trần Thần đều đơn giản lưu lại một lần, biết Tề gia trên cơ bản sinh ý nào cũng làm, các loại cửa hàng đều có một hai tiệm như vậy, không phải cửa hiệu lâu đời, nhưng cũng không kém cỏi.
Giữa trưa ở tửu quán bên ngoài đơn giản ăn một chút, buổi tối trở lại Tề gia, Trần Thần trên cơ bản đã sắp kiệt sức, lết hai đùi, trở về liền ném người lên ghế dựa, sau đó bị ghế dựa bật ra tiếng rên, ngâm, lại không nỡ đứng lên.
Tề Xảo từ trong buồng đi ra, nhìn thấy Trần Thần cuộn thành quả bóng, không khỏi có chút hoảng,“Làm sao vậy”
“Ân…… Không có việc gì .” Trần Thần miễn cưỡng ngồi thẳng lên, cười nói với Tề Xảo:“Kiều quản gia mang ta đi nhìn một lượt cửa hàng, đại khái đã hiểu một ít. Đi đường lâu, ta không quen lắm, còn có chút mệt, không có việc gì .”
“Như vậy a,” Tề Xảo có chút yên tâm ,“Vậy…… Ta múc nước rửa mặt cho ngươi nhé!”
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Trần Thần không kịp ngăn cản.
Trần Thần cảm thấy càng thêm áy náy. Anh không thích Tề Xảo, nhưng Tề Xảo lại vì anh làm rất nhiều, mà anh có thể làm chỉ là cho Tề Xảo một danh phận…… Một danh phận giả dối.
Nhớ tới lời buổi sáng Kiều quản gia nói với anh, lòng anh có chút đau…… Anh còn nợ Tề Xảo nhiều lắm.
Sự tồn tại tương đương với “nữ nhân” ở thế giới này, bị buộc kết hôn với mình, mà mình lại vứt bỏ y……
Một tay che mặt — mình thật đúng là hỗn đản !
Lúc Tề Xảo bưng nước ấm vào chỉ thấy Trần Thần như vậy, không khỏi có chút lo lắng,“Làm sao vậy?”
Trần Thần buông tay, cười,“Không có việc gì !”
Tề Xảo thấy Trần Thần sắc mặt không có gì khác thường thì yên tâm, về phần có chuyện gì khác hay không, Tề Xảo cũng sẽ không hỏi nhiều — y chỉ hy vọng thân thể Trần Thần không có việc gì là tốt rồi, về phần anh giấu diếm cái gì, y cũng không để ý.
“Vậy là tốt rồi. Lại đây, rửa mặt trước, lát nữa cơm tối cũng làm xong rồi.”
Trần Thần ngồi thẳng người, rửa mặt, lau tay, mỉm cười với Tề Xảo.
Tề Xảo có chút đỏ mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ra bên ngoài, trong lòng còn ngọt ngào. Anh nở nụ cười với y…… Nhưng, anh vẫn sẽ đi. Nghĩ vậy, tâm Tề Xảo liền trầm xuống, sắc mặt cũng hơi trắng. Lại nói mình lớn lên trông như vậy, anh sẽ không thể nào thích đâu!
Thật khờ ! !
Tề Xảo hít một hơi thật sâu, áp chế tâm tư phiền muộn, xoay người trở lại trong phòng, cùng Trần Thần ăn cơm tối.
Cơm nước xong, Kiều quản gia cũng không đến, chỉ là phân phó một tiểu tư đến nói Trần Thần sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều nơi cần phải đi.
Trần Thần nhẹ nhàng thở ra, đi ngủ sớm.
Bên kia, Tề lão gia tử cũng đã ăn tối xong chờ Kiều quản gia tới.
Ngồi ở trong đại sảnh, Tề lão gia tử ha ha cười,“Thế nào? ! Thần tiểu tử không tệ đi !”
Kiều quản gia thoáng mím môi, đem buổi sáng đối thoại nói một lần.
Tề lão gia tử nghe lời của Kiều quản gia thu lại nụ cười, chờ Kiều quản gia sau khi nói xong, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn là nở nụ cười, lần này cười phá lệ thoải mái.
“Ha ha ha ~~~~~~ Văn Chi, ta đã nói rồi mà, Thần tiểu tử là một đứa trẻ tốt, ngươi sẽ thích nó!”
Kiều quản gia đứng đó không nói lời nào.
“Văn Chi, ngươi luôn nghiêm túc như vậy! Kỳ thật là cũng không tất phải như vậy! Ta tin tưởng ngươi, đồng dạng, ta cũng tin tưởng Trần Thần, giống như lúc trước! Không cần nghiêm túc như vậy, cho đứa trẻ đó một cơ hội! Giống như ta cho ngươi một cơ hội!”
“…… Vâng, lão gia.”
“Ai nha…… Nếu Thần tiểu tử lựa chọn rời đi thì sao? Ngươi sẽ làm sao?” Nói xong chuyện đứng đắn, Tề lão gia tử lại bắt đầu không đứng đắn .
“…… Nghe nói phía bắc thổ phỉ hoành hành, giết người cướp của cái gì cũng làm, biến mất một hai cá nhân như vậy không ai chú ý .”
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kiều quản gia, Tề lão gia tử bỗng dưng ho sặc sụa,“Phốc…… Khụ khụ………… A a a ~~~~~~ ngươi cũng tưởng thật!”
Tề lão gia tử cười đứng lên, đi đến bên người Kiều quản gia, vỗ vai lão,“Văn Chi, ta biết ngươi sẽ không làm như vậy! Đứa trẻ kia, rõ ràng ngươi cũng thích! Bằng không, nó cũng không cùng Xảo an an ổn ổn thành thân. Mấy tên gia hỏa tìm phiền toái đó ngươi thu thập đi !”
Kiều quản gia khẽ chớp hai mắt, không trả lời.
Tề lão gia tử cũng không trông cậy vào lão trả lời, chỉ là cười nhìn phương xa,“Ta biết ngươi là sợ nócó mưu mô gì với Tề gia mới thử, là vì muốn xem nó có thích hợp với Xảo không mới như vậy! Ngươi không cần làm người xấu! Đứa trẻ đó sẽ không khiến chúng ta thất vọng !”
“…… Hắn còn cần rèn luyện! Quá ngây thơ !”
“Được rồi! Ngươi cũng đừng mạnh miệng ! Rõ ràng thực xem trọng đứa trẻ đó, lại cứng rắn muốn bày ra bộ mặt người xấu, làm gì chứ!”
“…… Lão gia, sổ sách tháng này nên xem!”
“…… A…… Ha ha…… Văn Chi, ngươi không thể vì thẹn quá thành giận liền buộc ta xem sổ sách a!” Tề lão gia tử lui về phía sau một bước, cười có chút miễn cưỡng.
Kiều quản gia bất vi sở động, như trước nghiêm túc nói:“Lão gia, nên xem sổ sách .”
“A nha ~~~~~ hài tử cha nó bảo ta trở về có việc! Sao ta lại quên chứ! Ha ha ~~~~~ ta đi trước !”
Nói xong liền lập tức bàn chân như bôi dầu, trượt đi mất.
Kiều quản gia nhìn người kia hoàn toàn không phù hợp tuổi nhanh chóng bỏ chạy, mặt không chút thay đổi, dường như đã sớm biết. Sau đó xoay người rời đi. Đi vào thư phòng, ôm lấy sổ sách, đi vào trong phòng Tề lão gia tử……
Tề lão gia tử nhìn một chồng sổ sách cao ngang mặt, rơi lệ đầy mặt!
Cái gì buôn bán thật chán ghét! Cái gì Kiều quản gia thật chán ghét! Cái gì sổ sách chán ghét nhất !
Hài tử cha nó, cầu an ủi !
Xoay người nhào về phía Tề cha……
“Lão gia, ngươi không thể luôn đem việc giao cho Văn Chi! Văn Chi đã phải xử lí tất cả mọi việc trên dưới Tề gia rồi! Ngươi không thể nhàn hạ như vậy! Mau, giúp Văn Chi xem sổ sách!” Tề phụ thân rất là nhận chân.
Tề lão gia tử thạch hóa ……
Không ! ! ! ! ! ! ! Hài tử cha nó cũng vứt bỏ ta sao? ! Vứt bỏ ta rồi ư!
Hai người không nhìn Tề lão gia tử thân thể cứng ngắc, biểu tình khổ sai, cùng đem sổ sách bàn đến trước mặt ông, thúc giục Tề lão gia tử mau xem.
Mặc kệ Tề lão gia tử không cam lòng không muốn như thế nào, một biểu tình “Các ngươi là tệ bạc, các ngươi vứt bỏ ta”, Kiều quản gia từ đầu đến cuối đều mặt không chút thay đổi.
________________________________
Tác giả mẹ đẻ chỉ muốn nói: Kiều quản gia, lão thật phúc hắc ! ! ! ! ! ! ! !
Tác giả có lời muốn nói: Gomene, minasan [ thực xin lỗi, mọi người ]
Mèo lười không kịp gửi văn trước khi tắt đèn, sáng nay phải bổ sung~~o[_]o ~~
QQ của mèo lười hai ngày trước bị người ta cướp mất rồi, gửi đi rất nhiều Đại Hoàng, Cheese mèo lười rồi ! ! ! ! !
Mèo lười lên Tencent xin, đề nghị hơn mười mấy lần, rốt cục buổi tối cũng lấy lại được qq~~o[_]o ~~
Thật vất vả a ! ! ! !
Việc trộm cắp này rất đáng giận ! ! ! ! Các ngươi quân sầu riêng bạo cúc thụ! ! ! !╭∩╮[︶︿︶]╭∩╮ Khinh bỉ ngươi !
Trù đoạn trang: Cửa hàng tơ lụa
Thiết phô: Hàng rèn sắt
____________________________
Ho-chan: Sao ta có cảm giác Tề lão gia tử với Kiều quản gia là một đôi nhỉ=))
Thêm nữa, có lẽ tiếp theo sẽ post một loạt drabble fanfic manga (mới xin được permission, hị hị:)))