Lưu trữ | 10:51 chiều

[BĐHP] Đệ lục chương

21 Th10

BẮT ĐẦU HẠNH PHÚC

TÁC GIẢ: LẠI LẠI ĐÍCH MIÊU MIÊU XÁ

Translator: Ho-chan

ĐỆ LỤC CHƯƠNG

Sáng sớm hôm sau, Kiều quản gia đã đến gõ cửa phòng.

“Trần lão gia, xin rời giường, hôm nay là ngày đầu tiên ngài tiếp nhận sinh ý, xin đừng đến muộn.” Kiều đại quản gia đứng ở cửa, có nề nếp nói.

Trần Thần còn đang trong giấc mộng lập tức liền đáp lại.

“A…… Kiều quản gia…… Ta biết rồi.”

“Vậy tại hạ liền cáo lui .”

Trong phòng một mảnh còn tối như mực, Trần Thần lau mặt, chuẩn bị rời giường. Thật là, còn không muốn cho người ngủ.

Mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, Trần Thần mơ mơ màng màng ăn xong bữa sáng, đi tới cổng, đã thấy Kiều quản gia đứng đó.

Trần Thần bất đắc dĩ bước đến,“Kiều quản gia, đi thôi.”

Kiều đại quản gia nghiêng người, mặt không chút thay đổi,“Vâng.”

Kiều quản gia dẫn đường phía trước, hai người im lặng đi lên phố.

Xuyên qua một con phố, tới một con phố đầy các cửa hàng. Nhìn thấy nhiều cửa hàng đã sắp mở cửa buôn bán, Trần Thần không khỏi cảm thán, người cổ đại thật chăm chỉ.

Chỉ chốc lát sau hai người đã đến trước một cửa hàng vừa nhìn đã thấy rất lâu đời rồi.

“Trần lão gia, đây là trù đoạn trang Tề gia ta. Đã kinh doanh được vài thập niên, tuy rằng không theo kịp những lão bài tử kia, nhưng cũng có lão hộ khách riêng, cho tới nay cũng không tệ lắm.”

Nhìn thấy những thếp vài dệt xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tề trong điếm, Trần Thần không khỏi hỏi:“Chỉ bán tơ lụa sao?”

“Không, cũng có may y phục. Còn bán cả vải bố, vải bông phổ thông.”

“Ta có thể xem không?”

“Đương nhiên có thể, Trần lão gia.” Nghiêng người, chuẩn bị mang Trần Thần đi xem.

“…… Chờ một chút, Kiều quản gia, vì sao lại gọi ta là Trần lão gia?” Vừa rồi còn không có chú ý, rõ ràng trước kia đều gọi “Trần thiếu gia” , tại sao sau một buổi tối đã gọi Trần lão gia ?

Kiều quản gia xoay người, như trước trầm ổn giải thích:“Ngài đã là nhi tế Tề gia, về sau sẽ nhận sinh ý Tề gia, đương nhiên chính là lão gia .”

“Không…… Ngày hôm qua ta không phải đã nói chỉ là làm công cho Tề lão gia tử sao?”

“Đây là chuyện sớm muộn.”

“Không phải…… Ta không định nhận sinh ý này.”

Kiều quản gia rốt cục ngẩng đầu lên, hai mắt không gợn sóng sợ hãi bình tĩnh nhìn Trần Thần,“Ngươi còn muốn chạy?”

Rõ ràng là câu nghi vấn lại nói với ngữ khí khẳng định.

“Ta……”

“Ngươi muốn bỏ rơi công tử?”

“Không phải…… Ta……”

“Ngươi muốn như thế nào? Muốn làm hại Tề gia?” Vẫn hai mắt không chút gợn sóng lệ quang chợt lóe, rõ ràng vẫn là bộ dáng mặt không chút thay đổi lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.

Trần Thần nhìn Kiều quản gia như vậy, không biết nên nói cái gì,“…… Ta không muốn làm hại Tề gia.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Trong thanh âm bình thản tràn ngập tia sắc bén, “Ngươi muốn tài sản Tề gia? Muốn vứt bỏ Xảo công tử? Muốn bỏ đi? Muốn không chấp nhận cuộc hôn nhân này?”

Trần Thần có chút nóng nảy,“Không phải, ta chưa từng nghĩ như vậy! !”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Kiều quản gia bước một bước về phía trước, chất vấn.

“Ta…… Ta chỉ muốn có một nơi có thể an phận.” Trần Thần có chút thất bại, anh không muốn làm thương tổn ai.

“Vậy ngươi có thể lợi dụng Xảo công tử, sau đó lại vứt bỏ hắn !”

“Ta chưa từng nghĩ như vậy!” Trần Thần vỗ trán.

“Ngươi nhận được tú cầu, ngươi thành thân !”

“Ta không phải tự nguyện , ta là bị Tề lão gia tử ép buộc!”

“Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng ngươi không làm.”

“…… Ta không biết nên nói thế nào với Tề lão gia tử.”

“Đều là lấy cớ.”

Trần Thần câm lặng.

…… Đúng vậy, tất cả đều là lấy cớ.

Anh muốn có một nơi sống an phận. Lúc vừa đến thế giới này, cho dù bình tĩnh như anh, trong lòng vẫn là hoảng loạn . Anh đối với thế giới này thật xa lạ , anh muốn tìm đến một nơi có thể khiến mình an tâm, cho nên khi thành thân, anh theo bản năng không có phản kháng. Anh cuối cùng vẫn là lợi dụng Tề Xảo.

“…… Thực xin lỗi, ta chưa từng nghĩ như vậy…… Ta không biết sẽ như vậy.”

“Vậy ngươi nghĩ cái gì?” Kiều quản gia như trước chất vấn .

“Ta…… Ta sẽ giúp Tề lão gia tử xử lý tốt sinh ý …… Ta…… Ta sẽ không nguy hại đến Tề gia .”

“Vậy còn Xảo công tử!”

“…… Ta sẽ giúp hắn tìm người tốt để gả ……”

Kiều quản gia gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thần,“Ca nhi chỉ có thể gả một lần !”

Trần Thần há hốc miệng, nói không ra lời.

“Chung quy ngươi vẫn là thương tổn Xảo công tử, thương tổn Tề gia.”

“……”

Kiều quản gia bước vài bước về phía trước, đi tới trước mặt Trần Thần, theo dõi ánh mắt anh, nghiêm túc nói:“Nếu chỉ là như vậy, như vậy…… Ngươi vẫn nến đi đi — lão gia không muốn ta giết người,”

Đồng tử Trần Thần nháy mắt co rụt lại.

Kiều quản gia chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời đi.

“Xin đợi một chút!” Trần Thần theo bản năng gọi Kiều quản gia,“Ta…… Không có nơi để đi, cũng không muốn làm tổn hại Tề Xảo, ta……”

Kiều quản gia đứng ở nơi đó đưa lưng về phía Trần Thần bất động.

Trần Thần hít sâu một hơi,“Kiều quản gia, ta không có biện pháp thích Tề Xảo, nhưng ta cũng không muốn thương tổn hắn. Đối với Tề gia, ta là cảm kích. Nếu bây giờ đi, sẽ cảm thấy thực có lỗi với Tề gia, thực có lỗi với Tề Xảo. Nhưng nếu không đi, trừ việc giúp Tề lão gia tử việc buôn bán ta cũng không có cách nào khác. Kiều quản gia ta…… Không biết nên làm cái gì bây giờ……”

“…… Ngươi trước cứ lưu lại giúp lão gia việc buôn bán, nếu ngươi dám khiến cho Tề gia có một tia tổn thất……”

“Ta đã biết !”

Nhìn bóng dáng Kiều quản gia, Trần Thần nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, anh không muốn đi. Nói anh ích kỷ cũng được, tại đây trong một thế giới lạ lẫm, anh đương nhiên sẽ nắm lấy ngọn cỏ đầu tiên, anh thế nào cũng không thể bỏ ra.

Đi theo Kiều quản gia vào bên trong, nhìn một ít vải dệt cùng thợ may, lại học một ít cách quản lí tiệm vải và những tri thức khác. Sau đó hai người liền ly khai.

Kế tiếp lại đi tửu lâu, khách sạn, thư cục, ngân hàng tư nhân, thiết phô, hiệu thuốc vân vân, trên cơ bản Trần Thần đều đơn giản lưu lại một lần, biết Tề gia trên cơ bản sinh ý nào cũng làm, các loại cửa hàng đều có một hai tiệm như vậy, không phải cửa hiệu lâu đời, nhưng cũng không kém cỏi.

Giữa trưa ở tửu quán bên ngoài đơn giản ăn một chút, buổi tối trở lại Tề gia, Trần Thần trên cơ bản đã sắp kiệt sức, lết hai đùi, trở về liền ném người lên ghế dựa, sau đó bị ghế dựa bật ra tiếng rên, ngâm, lại không nỡ đứng lên.

Tề Xảo từ trong buồng đi ra, nhìn thấy Trần Thần cuộn thành quả bóng, không khỏi có chút hoảng,“Làm sao vậy”

“Ân…… Không có việc gì .” Trần Thần miễn cưỡng ngồi thẳng lên, cười nói với Tề Xảo:“Kiều quản gia mang ta đi nhìn một lượt cửa hàng, đại khái đã hiểu một ít. Đi đường lâu, ta không quen lắm, còn có chút mệt, không có việc gì .”

“Như vậy a,” Tề Xảo có chút yên tâm ,“Vậy…… Ta múc nước rửa mặt cho ngươi nhé!”

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Trần Thần không kịp ngăn cản.

Trần Thần cảm thấy càng thêm áy náy. Anh không thích Tề Xảo, nhưng Tề Xảo lại vì anh làm rất nhiều, mà anh có thể làm chỉ là cho Tề Xảo một danh phận…… Một danh phận giả dối.

Nhớ tới lời buổi sáng Kiều quản gia nói với anh, lòng anh có chút đau…… Anh còn nợ Tề Xảo nhiều lắm.

Sự tồn tại tương đương với “nữ nhân” ở thế giới này, bị buộc kết hôn với mình, mà mình lại vứt bỏ y……

Một tay che mặt — mình thật đúng là hỗn đản !

Lúc Tề Xảo bưng nước ấm vào chỉ thấy Trần Thần như vậy, không khỏi có chút lo lắng,“Làm sao vậy?”

Trần Thần buông tay, cười,“Không có việc gì !”

Tề Xảo thấy Trần Thần sắc mặt không có gì khác thường thì yên tâm, về phần có chuyện gì khác hay không, Tề Xảo cũng sẽ không hỏi nhiều — y chỉ hy vọng thân thể Trần Thần không có việc gì là tốt rồi, về phần anh giấu diếm cái gì, y cũng không để ý.

“Vậy là tốt rồi. Lại đây, rửa mặt trước, lát nữa cơm tối cũng làm xong rồi.”

Trần Thần ngồi thẳng người, rửa mặt, lau tay, mỉm cười với Tề Xảo.

Tề Xảo có chút đỏ mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Ra bên ngoài, trong lòng còn ngọt ngào. Anh nở nụ cười với y…… Nhưng, anh vẫn sẽ đi. Nghĩ vậy, tâm Tề Xảo liền trầm xuống, sắc mặt cũng hơi trắng. Lại nói mình lớn lên trông như vậy, anh sẽ không thể nào thích đâu!

Thật khờ ! !

Tề Xảo hít một hơi thật sâu, áp chế tâm tư phiền muộn, xoay người trở lại trong phòng, cùng Trần Thần ăn cơm tối.

Cơm nước xong, Kiều quản gia cũng không đến, chỉ là phân phó một tiểu tư đến nói Trần Thần sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều nơi cần phải đi.

Trần Thần nhẹ nhàng thở ra, đi ngủ sớm.

Bên kia, Tề lão gia tử cũng đã ăn tối xong chờ Kiều quản gia tới.

Ngồi ở trong đại sảnh, Tề lão gia tử ha ha cười,“Thế nào? ! Thần tiểu tử không tệ đi !”

Kiều quản gia thoáng mím môi, đem buổi sáng đối thoại nói một lần.

Tề lão gia tử nghe lời của Kiều quản gia thu lại nụ cười, chờ Kiều quản gia sau khi nói xong, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn là nở nụ cười, lần này cười phá lệ thoải mái.

“Ha ha ha ~~~~~~ Văn Chi, ta đã nói rồi mà, Thần tiểu tử là một đứa trẻ tốt, ngươi sẽ thích nó!”

Kiều quản gia đứng đó không nói lời nào.

“Văn Chi, ngươi luôn nghiêm túc như vậy! Kỳ thật là cũng không tất phải như vậy! Ta tin tưởng ngươi, đồng dạng, ta cũng tin tưởng Trần Thần, giống như lúc trước! Không cần nghiêm túc như vậy, cho đứa trẻ đó một cơ hội! Giống như ta cho ngươi một cơ hội!”

“…… Vâng, lão gia.”

“Ai nha…… Nếu Thần tiểu tử lựa chọn rời đi thì sao? Ngươi sẽ làm sao?” Nói xong chuyện đứng đắn, Tề lão gia tử lại bắt đầu không đứng đắn .

“…… Nghe nói phía bắc thổ phỉ hoành hành, giết người cướp của cái gì cũng làm, biến mất một hai cá nhân như vậy không ai chú ý .”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Kiều quản gia, Tề lão gia tử bỗng dưng ho sặc sụa,“Phốc…… Khụ khụ………… A a a ~~~~~~ ngươi cũng tưởng thật!”

Tề lão gia tử cười đứng lên, đi đến bên người Kiều quản gia, vỗ vai lão,“Văn Chi, ta biết ngươi sẽ không làm như vậy! Đứa trẻ kia, rõ ràng ngươi cũng thích! Bằng không, nó cũng không cùng Xảo an an ổn ổn thành thân. Mấy tên gia hỏa tìm phiền toái đó ngươi thu thập đi !”

Kiều quản gia khẽ chớp hai mắt, không trả lời.

Tề lão gia tử cũng không trông cậy vào lão trả lời, chỉ là cười nhìn phương xa,“Ta biết ngươi là sợ nócó mưu mô gì với Tề gia mới thử, là vì muốn xem nó có thích hợp với Xảo không mới như vậy! Ngươi không cần làm người xấu! Đứa trẻ đó sẽ không khiến chúng ta thất vọng !”

“…… Hắn còn cần rèn luyện! Quá ngây thơ !”

“Được rồi! Ngươi cũng đừng mạnh miệng ! Rõ ràng thực xem trọng đứa trẻ đó, lại cứng rắn muốn bày ra bộ mặt người xấu, làm gì chứ!”

“…… Lão gia, sổ sách tháng này nên xem!”

“…… A…… Ha ha…… Văn Chi, ngươi không thể vì thẹn quá thành giận liền buộc ta xem sổ sách a!” Tề lão gia tử lui về phía sau một bước, cười có chút miễn cưỡng.

Kiều quản gia bất vi sở động, như trước nghiêm túc nói:“Lão gia, nên xem sổ sách .”

“A nha ~~~~~ hài tử cha nó bảo ta trở về có việc! Sao ta lại quên chứ! Ha ha ~~~~~ ta đi trước !”

Nói xong liền lập tức bàn chân như bôi dầu, trượt đi mất.

Kiều quản gia nhìn người kia hoàn toàn không phù hợp tuổi nhanh chóng bỏ chạy, mặt không chút thay đổi, dường như đã sớm biết. Sau đó xoay người rời đi. Đi vào thư phòng, ôm lấy sổ sách, đi vào trong phòng Tề lão gia tử……

Tề lão gia tử nhìn một chồng sổ sách cao ngang mặt, rơi lệ đầy mặt!

Cái gì buôn bán thật chán ghét! Cái gì Kiều quản gia thật chán ghét! Cái gì sổ sách chán ghét nhất !

Hài tử cha nó, cầu an ủi !

Xoay người nhào về phía Tề cha……

“Lão gia, ngươi không thể luôn đem việc giao cho Văn Chi! Văn Chi đã phải xử lí tất cả mọi việc trên dưới Tề gia rồi! Ngươi không thể nhàn hạ như vậy! Mau, giúp Văn Chi xem sổ sách!” Tề phụ thân rất là nhận chân.

Tề lão gia tử thạch hóa ……

Không ! ! ! ! ! ! ! Hài tử cha nó cũng vứt bỏ ta sao? ! Vứt bỏ ta rồi ư!

Hai người không nhìn Tề lão gia tử thân thể cứng ngắc, biểu tình khổ sai, cùng đem sổ sách bàn đến trước mặt ông, thúc giục Tề lão gia tử mau xem.

Mặc kệ Tề lão gia tử không cam lòng không muốn như thế nào, một biểu tình “Các ngươi là tệ bạc, các ngươi vứt bỏ ta”, Kiều quản gia từ đầu đến cuối đều mặt không chút thay đổi.

________________________________

Tác giả mẹ đẻ chỉ muốn nói: Kiều quản gia, lão thật phúc hắc ! ! ! ! ! ! ! !

Tác giả có lời muốn nói: Gomene, minasan [ thực xin lỗi, mọi người ]

Mèo lười không kịp gửi văn trước khi tắt đèn, sáng nay phải bổ sung~~o[_]o ~~

QQ của mèo lười hai ngày trước bị người ta cướp mất rồi, gửi đi rất nhiều Đại Hoàng, Cheese mèo lười rồi ! ! ! ! !

Mèo lười lên Tencent xin, đề nghị hơn mười mấy lần, rốt cục buổi tối cũng lấy lại được qq~~o[_]o ~~

Thật vất vả a ! ! ! !

Việc trộm cắp này rất đáng giận ! ! ! ! Các ngươi quân sầu riêng bạo cúc thụ! ! ! !╭∩╮[︶︿︶]╭∩╮ Khinh bỉ ngươi !

Trù đoạn trang: Cửa hàng tơ lụa

Thiết phô: Hàng rèn sắt

____________________________

Ho-chan: Sao ta có cảm giác Tề lão gia tử với Kiều quản gia là một đôi nhỉ=))

Thêm nữa, có lẽ tiếp theo sẽ post một loạt drabble fanfic manga (mới xin được permission, hị hị:)))

[BĐHP] Đệ ngũ chương

21 Th10

BẮT ĐẦU HẠNH PHÚC

TÁC GIẢ: LẠI LẠI ĐÍCH MIÊU MIÊU XÁ

Translator: Ho-chan

ĐỆ NGŨ CHƯƠNG

Buối sáng ngày thứ hai, hai người dưới sự hầu hạ của hạ nhân mặc vào y phục mới tinh, ăn xong bữa sang, đi tới nơi ở của Tề lão gia tự.

“A a a ~~~~~~~~~~~ A Thần a, ta đều là người một nhà, đừng câu thúc! Ngồi đi, ngồi đi!” Tề lão gia tử cười mi nhãn đều mở.

“A…… Vâng!” Trần Thần luôn cảm thấy khi đối mặt với Tề lão gia tử đầu óc mình không đủ dùng.

Hai người liền kề ngồi trên ghế.

Tề cha nhìn tướng mạo hảo khí chất tốt, thấy thế nào đều là hảo nhi tế tuấn tú lịch sự thì tương đối vừa lòng ,“A Thần a, ngủ ngon giấc không?”

Không đợi Trần Thần nói gì, Tề lão gia tử đã mở miệng trước: “Nói gì vậy chứ? Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của hai vợ chồng người ta, sao lại ngủ không ngon được chứ? ! Đừng hỏi, vợ chồng son chúng nó sẽ thẹn thùng!” Nói xong còn tề mi lộng nhãn với Trần Thần.

Trần Thần cảm thấy đau đầu nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể ngồi đó cười hùa theo.

“Xem ta lão hồ đồ rồi! Sao lại hỏi đến mấy vấn đề này chứ? Coi như ta chưa nói đi.” Tề cha che khăn, cười đau bụng Trần Thần.

“A…… Ha ha……” Trần Thần thật không biết nói gì .

“A Thần a, ngươi là nhân sĩ nơi nào?” Tề phụ thân bắt đầu hỏi một ít chuyện thường tình.

“Cháu cũng không biết, từ nhỏ là theo sư phụ, lớn lên ở trên núi.” Trần Thần đối với những vấn đề bình thường rất biết cách trả lời.

“Nga? ! Trên núi? Vậy sư phụ ngươi làm gì?”

“Gia sư khi tuổi trẻ bốn biển là nhà, sau khi già đi liền ẩn cư trong núi.”

“Nga…… Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay 23”

“23? ! Tuổi tác không nhỏ, sao lại chưa thành thân?” Tề cha kinh ngạc, dù sao ở đây 17 tuổi cơ bản đều đã thành phụ thân rồi, 23 tuổi hài tử đều đã đi học.

“Dạ. Trên núi không có…… Ca nhi, cháu cũng không có tâm tư đó. Nếu không xuống núi, cháu cũng không biết trên thế giới này còn có ca nhi đâu.”

Vừa nghe như vậy, Tề cha cũng không hỏi tiếp nữa. Đây là một người trẻ tuổi có cố sự có bí mật, sư phó anh chỉ sợ cũng không phải nhân vật nào đơn giản, Giống như trong kịch văn diễn vậy, xuống núi tìm người tri tâm. Thấy ánh mắt Trần Thần trong suốt bằng phẳng, trên người lại có một loại khí chất không giống người thường, Tề cha rất tin tưởng anh là người tốt, tin tưởng anh chính là vì A Xảo nhà y xuống núi — ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên, có lẽ là vậy. Tề cha rất vừa lòng, cười đến lão hoài an ủi.

— Không thể không nói, kịch văn hại nhân a! Não bổ hung tàn a!

Tề lão gia tử càng vô cùng vừa lòng. Anh là người thế nào? ! Hơn nửa đời người lăn lộn trong nhân tình thế thái, cái gì căn nguyên, nhân phẩm Trần Thần, còn không phải liếc mắt một cái đã nhìn ra! Từ cái liếc mắt đầu tiên ông nhìn thấy người thanh niên nhân này đã biết anh là người thích hợp nhất với Tề Xảo rồi. Làm một phụ thân, có người có thể truyền y bát hay không ông không quan tâm, nhưng bảo bối ca nhi của ông là máu thịt trong lòng ông, nếu A Xảo không hạnh phúc, gia nghiệp dù lớn thế nào thì cũng có ích gì? ! Tìm người bảo trụ gia nghiệp còn không bằng tìm người biết lo lắng cho A Xảo! Tề lão gia tử rất thông suốt.

Tề lão gia tử gặp Trần Thần vẫn là có chút câu nệ, cũng không muốn càng lưu lại anh, lại càng làm anh sợ, nên gọi Kiều quản gia tới, nói với Trần Thần:“A Thần a, về sau này Tề phủ chính là của ngươi! Đây là Kiều quản gia, theo ta nửa đời người, rất trung thành và tận tâm! Trên dưới Tề quý phủ này đều do lão xử lý, về sau để lão mang theo ngươi làm quen với thương nghiệp trong nhà một chút. Có cái gì không hiểu có thể đi hỏi hắn, hỏi ta cũng được, có điều không sợ ngươi chê cười, chứ ta còn lâu mới bằng Kiều quản gia! A a a ~~~~~~”

Trần Thần kinh ngạc,“Tề lão gia tử, Sao có thể thế được? ! Cháu……” Chung quy là một người xa lạ a!

Tề lão gia tử khoát tay cười, “Không có gì không được. A Thần, ta tin tưởng ngươi!”

Đối mặt với ánh mắt ấm áp đầy tín nhiệm của Tề lão gia tử, Trần Thần tâm tư hỗn loạn, không biết nên cự tuyệt thế nào.

Tề lão gia tử dường như sớm đoán được chuyện gì, cười nói như trước: “A Thần a, ta già rồi, không muốn lại phải lao tâm lao lực cho những chuyện này nữa! Ngươi coi như giúp ta xử lý đi! Coi như là một kiểu rèn luyện khi ngươi xuống núi đi!”

Trần Thần rất muốn cự tuyệt, nhưng nói không nên lời. Một mặt là sự tín nhiệm cùng ủy thác của Tề lão gia tử, mặt khác thật sự không phải đang lo nghĩ làm sao mình sống sót được ở thế giới lạ lẫm này sao!

Cái thế giới kia đã vốn không có vướng bận, sống ở nơi nào không phải đều giống nhau sao? ! Nhớ đến trước kia mẹ từng nói một câu:“Mỗi sự kiện tồn tại đều có tính tất yếu của nó, thế gian hết thảy cũng đều có nhân quả .” Có lẽ mình đến nơi này, chính là có nguyên nhân nào đó.

Trần Thần quyết định, lưu lại. Anh muốn biết “nhân” khiến mình đến đây, chờ xem kết cuộc là “quả” như thế nào.

“Tề lão gia tử, cháu sẽ chuyên tâm thay ngài xử lý mọi chuyện, ngài cứ yên tâm đi! Tuy nhiên cháu lưu lại với hình thức là một kẻ làm công, Tề gia vẫn là của ngài, cháu chỉ là làm công cho ngài!”

Tề lão gia tử vui mừng gật gật đầu,“A Thần a, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi!” Không hề nói thêm cái gì, để cho Trần Thần và Tề Xảo đi về trước.

Sau khi Trần Thần và Tề Xảorời đi, Tề cha liền đuổi theo, dường như có một số việc muốn nói. Tề lão gia tử cũng chỉ cười.

Chờ sau khi tất cả mọi người đều đi rồi, Tề lão gia tử vẫn ngồi ở trên ghế như trước, Kiều quản gia đứng sau lưng.

“Văn Chi, về sau đứa trẻ kia liền giao cho ngươi! Đó là đứa trẻ tốt, hãy giúp đỡ nó nhiều vào!”

Kiều quản gia mím chặt môi, không trả lời cũng không động.

“Ha ha ~~~~~~~ Văn Chi, ngươi vẫn là như vậy! Cho dù ngươi không tin nó, cũng nên tin tưởng mắt nhìn người của ta chứ!”

“…… Ta đương nhiên tin tưởng lão gia!” Kiều quản gia vẫn như cũ là biểu tình đó,“Nhưng ta sẽ dùng hai mắt kiểm chứng xem hắn có thích hợp hay không. Nếu hắn gây ra chuyện gì bất lợi cho Tề gia…… Cũng chỉ có thể có lỗi với công tử, khiến người phải thủ tiết .”

Tề lão gia tử bất đắc dĩ nhìn Kiều quản gia,“Ngươi nha…… Được rồi, hay dùng hai mắt ngươi đi kiểm chứng đi! Ta tin tưởng hài tử A Thần kia.” Kiều quản gia rốt cục khẽ nâng mí mắt, thản nhiên nhìn Tề lão gia tử, mặt không chút thay đổi.

“Nga…… Văn Chi, lại cái biểu tình này! Khuôn mặt ngươi ta đã nhìn hơn 20 năm rồi! Ta cũng không biết ngươi còn có biểu tình thứ hai không nữa!”

Kiều quản gia bất động như núi.

“Ngươi nha! Chính là ngươi như vậy mới dạy dỗ Vân Thâm khả thành loại đức hạnh y chang ngươi! 18 tuổi không thành thân không nói, còn từ sáng đến tối đều trưng ra cái biểu tính cứ như ai nợ nó hai mươi vạn lượng bạc vậy! Ngươi như vậy sẽ làm đứa trẻ Vân Thâm đó sống độc thân! Ngươi có biết không, Xảo cha nó cũng nói với ta rất nhiều lần rồi!” Tề lão gia tử chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh phu lang nhà mình nhàm chán niệm đã thấy đau đầu.

Kiều quản gia đứng im như cây tùng, bất động như núi, ngay cả lông mi cũng không chút động đậy.

Tề lão gia tử nghẹn khuất ngồi tại chỗ. Bất kể tới lúc nào, ông cũng đều không có cách nắm giữ đại quản gia nhà ông.

Nói về bên kia, sau khi Tề cha đuổi theo ra cửa ngăn cản Trần Thần và Tề Xảo.

“A Thần a, ta có việc tìm A Xảo, ngươi có thể tự trở về không? Ngươi yên tâm, thời gian sẽ không lâu đâu.”

“Đương nhiên có thể, ngài xin cứ tự nhiên.”

Tề Xảo liếc mắt nhìn Trần Thần một cái, im lặng cùng Tề cha ly khai.

Trần Thần nhìn hai người đi xa, thở ra một hơi, để hạ nhân đưa về khuê phòng Tề Xảo.

Tề cha mang theo Tề Xảo đi vào trong phòng mình, đuổi hết hạ nhân xuống, kéo tay Tề Xảo, bước nhanh ngồi lên ghế.

“A Xảo, cha nghe nói hỉ yên ngày hôm qua đều ăn hết?” Tề phụ thân nhớ tới tin tức lúc sáng sớm tiểu thị tòng thu dọn hỉ phòng mang đến, cười không khép miệng.

Tề Xảo há miệng, không biết nói thế nào với người cha từ nhỏ luôn lo lắng cho mình.

“Đừng ngượng ngùng, có cái gì không thể nói với cha!”

“…… Cha…… Không phải…… Con là nói…… Con với Trần thiếu gia……”

“Cái gì Trần thiếu gia, sao có thể xưng hô như vậy, bây giờ nó đã là tướng công của con rồi! Phải gọi tướng công !”

“…… Con……”

“Được rồi đượ rồi, cha biết con từ nhỏ thẹn thùng, cha cũng không ép con …… Vậy Trần Thần a, vừa nhìn đã biết đó là gia nhi người ta tốt, con thật có phúc , gả cho tướng công không tệ, về sau a cần phải nắm chặt lấy tim hắn.”

“…… Cha……”

“Con nha, đừng giống như trước, chuyện gì cũng chịu đựng, cái gì cũng không tranh, chịu ủy khuất cũng không nói! Mới bị bạn chơi cùng lứa khi dễ !” Tề cha thở dài,“Con nha, luôn là như vậy. Nhưng bây giờ không còn như trước, con hiện tại là phu lang người ta, nên tranh phải tranh, chịu ủy khuất cũng đừng chịu đựng. Cảm tình này là chuyện của hai người, đừng cứ mãi nghẹn ở trong lòng !”

“Cha……”

“Được rồi, không nói nữa, con nha mau trở về bồi A Thần đi! Về sau đã không có nhiều thời gian, phụ thân con rất muốn nó tiếp nhận sinh ý!”

“…… Con biết rồi, cha, hài nhi cáo từ trước.”

Tề Xảo rời khỏi phòng Tề cha, vừa bước về vừa nghĩ đến lời nói của cha. Y không biết nên làm cái gì bây giờ! Y đáp ứng Trần Thần sẽ để anh đi rồi, nhưng phụ thân và cha lại coi anh như nhi tế, y không biết nên giải thích với phụ thân và cha như thế nào nữa.

Nghĩ đến những việc này, bất tri bất giác đã về đến phòng. Nhìn thấy trong phòng Trần Thần đang cúi đầu ngồi bên cửa sổ, đọc sách trong tay, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ngẫu nhiên có gió thổi qua, mái tóc ngắn của Trần Thần lay nhẹ bên trán, ánh tia nắng sớm, có chút hư ảo……

Tề Xảo ánh mắt nóng lên, trong lòng giống như đập vỡ một tảng đá lớn…… Đột nhiên rất muốn khóc……

Y không muốn anh đi……

Y muốn cùng anh đọc sách……

Y muốn cùng anh xem hoa khai hoa lạc……

Y muốn cùng anh sống cả đời……

Y muốn……

……

Nhưng…… Anh vẫn sẽ đi ……

……

“Tề Xảo? ! Về rồi sao lại không vào.” Trần Thần đem sách cất lại giá sách, có chút kỳ quái.

“…… Ân ~~ không có việc gì !” Tề Xảo áp chế trái tim nhiều cảm xúc, miễn cưỡng cười.

Trần Thần muốn hỏi lại không dám hỏi, dù sao vẫn là người xa lạ, liều lĩnh quá không tốt.

Hai người đứng một lúc, lại im lặng làm việc của mình, trong không khí tràn đầy sự xấu hổ.

Thẳng đến buổi tối khi đi ngủ, hai người vẫn như thế.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Chương này ngắn hơn, mèo lười thật sự là không viết ra được Thần Thần và Tề Tề xa cách, lúng túng a ~~~~~~~~~~~~~

Hảo thống khổ a ~~~~~~~~~~~~

Mau để mèo lười viết cuộc sống ngọt ngọt mật mật đi ~~~~~~~~~~~~~~~

Lại nói, viết xong mới phát hiện, Tề lão gia tử với Kiều đại quản gia hảo ái muội a ! ! ! ! !

Mèo lười thật sự không phải cố ý viết như vậy ! ! ! ! ! !

Bọn họ không phải cp ! ! ! ! ! !

_________________________________________

Ho-chan: bệnh tật dày vò, khụ khụ, chỉ có dịch truyện làm niềm an ủi thôi. Nhưng mà kể ra tự dịch tự đọc chẳng có tinh thần gì cả, hic >”<

Riêng lẻ

[BĐHP] Đệ tứ chương

21 Th10

BẮT ĐẦU HẠNH PHÚC

TÁC GIẢ: LẠI LẠI ĐÍCH MIÊU MIÊU XÁ

Translator: Ho-chan

ĐỆ TỨ CHƯƠNG

Trần Thần bị áp tải tới đại sảnh, dọc theo đường đi mặc kệ anh giải thích như thế nào, Tề lão gia tử đều có thể một lời gạt đi. Nhìn thấy Tề Xảo đã đứng ở nơi đó, Trần Thần càng không biết nên làm cái gì bây giờ .

Không đợi anh kịp làm cái gì, Tề lão gia tử đã ngầm đưa hàm ý bảo tư nghị bắt đầu.

“Nhất bái thiên địa ~~~~~~” Thanh âm to, rõ ràng theo đại sảnh truyền ra bên ngoài.

Tề lão gia tử ấn đầu Trần Thần xuống!

Các tân khách nhìn thấy tư thế bức hôn này, yên lặng không nói gì.

“Nhị bái cao đường ~~~~~~~”

Tề lão gia tử xoay người Trần Thần lại, tiếp tục ấn đầu xuống!

Các tân khách:…… Cao đường, ngài đang làm cái gì vậy? !

“Phu phu đối bái ~~~~~~~”

Lại xoay nửa vòng nữa, ấn xuống……

“Đưa vào động phòng ! ! !” Hoàn thành nhiệm vụ ! Tư nghị tiên sinh áp lực rất lớn !

Tề lão gia tử xoay hai tay Trần Thần ra phía sau,“Ha ha ~~~~~~~ Nhi tế a, động phòng ! Đừng thẹn thùng ! a a a a ~~~~~~~”

Trực tiếp áp tải người vào động phòng……

Tề lão gia tử chốt cửa lại, ai cũng không được mở! Xoay người, cười y như Phật Di Lặc ,“A a a ~~~~~~~~~~ mọi người không được quấy rầy vợ chồng son này! Đi, mọi người uống rượu đi !”

Ngay lập tức, một đám gia đinh vây đằng trước cửa phòng……

Các tân khách chết lặng, nhịn không được giật giật khóe miệng, yên lặng xoay người, đi uống rượu .

Tề lão gia tử thấy mọi người phối hợp như vậy, cười tủm tỉm sờ sờ râu, vẻ mặt thỏa mãn cùng Tề cha đi bồi tân khách .

Tề cha có chút không yên lòng, ngập ngừng hỏi: “Như vậy được không?”

Tề lão gia tử tiếp tục cười,“Ha ha ~~~~ đây là chuyện tốt ! Đi thôi, bọn nó vợ chồng son không tiện, hai ta nên đi bồi tân khách !”

Tề cha tin lời Tề lão gia tử, liền theo lời đi bồi tân khách .

Trong động phòng

Trần Thần đứng ở cửa, vô cùng khó xử.

Tề Xảo ngồi ở bên giường, hai tay vô thức đan vào nhau,vặn vẹo, trái tim đập rộn rã không ngừng.

Trong chốc lát không khí trong phòng lâm vào trầm mặc quỷ dị, Trần Thần thật sự là chịu không nổi , mở miệng trước :“Cái kia…… Tề…… Tề Xảo a! Ngươi nghe ta giải thích đã!” Nuốt một ngụm nước miếng,“Ta…… Ta là vô tình! Ta không biết đó là tú cầu! Ta không cố ý nhặt lên! Ngươi phải tin tưởng ta!”

Tề Xảo nghe thế, cơ thể trong nháy mắt cứng lại, hai tay cũng dừng lại, trái tim dường như cũng ngừng đập……

Trần Thần nhìn thấy Tề Xảo sững người lại, cảm thấy mình thật quá đáng. Đối phương cho dù bề ngoài là một nam nhân, nhưng cũng không thể che dấu được sự thật ở thế giới này y là một “nữ nhân”. Mình kết hôn với y, nhưng trong động phòng lại nói tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, không có ý định thú y— chính anh cũng không thể buông tha cho cái suy nghĩ rằng mình là một kẻ hỗn đản.

Trần Thần nghĩ đến mình sớm mồ côi cha mẹ, nghĩ đến việc mình xuyên đến thế giới quỷ dị này, nghĩ đến việc mình có khả năng — không, phải nói không có khả năng quay trở về, nghĩ đến mình phải cô đơn sống cả đời ở thế giới lạ lẫm này, cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Lúc anh nghĩ đến những thứ được mất, Tề Xảo mở miệng nói chuyện .

“Trần thiếu gia, ta biết ngươi không phải nguyện ý. Ta sẽ không cưỡng cầu, đợi ngày mai ta sẽ đi nói với phụ thân, để ngươi rời đi. Ngươi yên tâm, sẽ không làm khó dễ ngươi .”

Trần Thần ngây ngẩn cả người,“Vậy…… Ngươi phải làm thế nào?”

Tề Xảo nhấc khăn voan đỏ lên, nhếch khóe miệng, cố gắng làm sao để y cười tự nhiên một chút,“Không sao đâu, ta trên danh nghĩa chỉ là thủ tiết mà thôi, không có việc gì!”

Nhìn nụ cười miễn cưỡng gượng ép của đối phương, Trần Thần quyết định phải lưu lại, thành thân — trên danh nghĩa . Dù sao cũng không trở về được, đi một bước tính một bước đi, có thể đến giúp người khác liền giúp đi.

“Không cần. Nếu ngươi không chê chúng ta cứ định theo danh nghĩa trước đã, chờ ngươi về sau có người trong lòng, ta sẽ đi, đến lúc đó nói rõ ràng, tránh liên lụy ngươi.”

Tề Xảo sửng sốt, chỉ vì một câu này, lòng y chợt cảm thấy ấm áp. Anh quả nhiên rất thiện tâm. Lại nghĩ tới việc anh nói đến người trong lòng gì đấy, không khỏi nở nụ cười tự giễu,

“Nếu như vậy ngươi sẽ không bao giờ rời đi được.”

“Gì cơ?” Trần Thần không hiểu.

“Ta a, ở nơi này mang danh sửu vô diệm, làm sao có người thích được!” Tề Xảo trong lòng chua xót, trên mặt cũng không nguyện lộ ra một chút nào, cố gắng chỉnh cho giọng mình nghe thật nhẹ nhàng.

“Sửu vô diệm?” Trần Thần nhớ tới lời lão nhân nói trước kia, không khỏi kỳ quái, tinh tế đánh giá Tề Xảo.

Diện mạo Tề Xảo ở hiện đại cũng được coi là một tiểu sinh thanh tú, vóc người không cao, xấp xỉ 170cm, sạch sẽ, không có chỗ nào chói mắt, rất phổ thông, đến nỗi cả cỏ cũng không nhiều bằng. Dung mạo y không xuất chúng, tuy rằng lạc giữa đám đông không phải không thể tìm thấy, nhưng tất nhiên sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng đây chỉ xét về vẻ ngoài. So với diện mạo, khí chất y mới khiến cho người ta liếc mắt cũng cảm thấy khó quên. Tề Xảo có một loại khí chất cổ vận thanh lịch lại khiến cho người ta có cảm giác yên bình khoáng đạt, tựa như một gốc thanh trúc mọc giữa ngọn núi lượn lờ sương mù kia – bình phàm nhưng khiến người ta khó quên.

Trần Thần ăn ngay nói thật:“Tại sao ta không biết ngươi khó coi chỗ nào nhỉ?”

Tề Xảo giật mình, trong lòng ngọt ngào — anh không chê y xấu, nhưng vẫn là muốn cho Trần Thần hiểu được ca nhi thế nào mới được coi là mỹ mạo, y không muốn đánh lừa anh, “Đó là bởi vì ngươi chưa thấy qua ca nhi xinh đẹp.”

Y đứng lên, vừa đi về phía giá sách vừa giải thích:“Chỉ có ca nhi như vậy mới là xinh đẹp .” Nói xong rút ra từ trong giá sách một cuộn tranh, mở ra, chuyển cho Trần Thần,“Ngươi xem, đây là ca nhi đẹp nhất hiện nay.”

Người trong tranh có liễu diệp loan mi tiêu chuẩn, mắt hạnh to, sóng mắt long lanh, mũi thẳng mà tinh tế, miệng nhỏ anh đào, khóe miệng vương nét cười, chân mày gợi tình, mi nhãn gian tràn đầy phong tình câu nhân mờ ẩn nét cười. Y mặc váy dài tiên diễm hoa lệ, mái tóc đen bóng mượt dài đến đầu gối, tà tà bên thân – chỉ cần đứng như vậy ở nơi đó đã muốn câu hồn người ta đi mất.

Đương nhiên, đây là cách nhìn của người ở thế giới này.

Trần Thần cũng hiểu được người này rất đẹp — điều kiện tiên quyết là nếu người nọ là nữ nhân, tuyệt đối sẽ khuynh quốc khuynh thành – chỉ cần vừa nghĩ đến đối phương là “ca nhi” có cái kia mà không có ngực – tức là nam nhân, anh liền cảm thấy ớn lạnh.

Đây là ngụy nương cao cấp nhất hiểu chưa! Ở hiện đại, đối với nữ nhân mà nói loại người này rất có lực sát thương, nhưng đối với nam nhân mà nói, thì phải là nhân yêu, là loại tồn tại không thể lí giải và tiếp thu! Anh là nam nhân mà lớn lên trở thành như vậy thì khủng khiếp đến mức nào? ! Eo ôi! ! !

Đối với nam nhân, nếu là mỹ nữ như vậy cho dù không theo đuổi cũng nguyện ý ngắm cho thỏa mãn cả hai mắt, nhưng nếu là nam nhân – xin hãy nhân đạo tiêu diệt bọn họ! Thật ghê tởm ! ! ! ! !

Làm một người hiện đại, thẩm mỹ đã rất “rộng rãi” rồi, nhưng đại bộ phận nam nhân không thể chấp nhận ngụy nương – cũng giống như nam nhân anh có thể khen hắn đẹp chê hắn xấu như tuyệt đối không được nói hắn xinh đẹp, mà Trần Thần, chính là một tên trong đại bộ phận nam nhân này.

Nhìn “nam nhân” khuynh quốc khuynh thành kia, mặt Trần Thần tái xanh,“Tề Xảo, hắn…… Là rất đẹp, nhưng…… Không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu.” Nam nhân, vẫn là lớn lên giống nam nhân mới khiến người ta an tâm – cho dù là nhìn người khác hay chính mình.

Tề Xảo kỳ quái nhìn anh, rõ ràng là một ca nhi đẹp như vậy, sao lại “Không phải tất cả mọi người có thể tiếp thu”! Chỉ sợ là đối phương sợ kích thích y cùng xuất phát từ phép lịch sự mới nói như vậy, Tề Xảo cũng không tin, có điều cũng thông minh không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Sự kiện “thành thân” đã được giải quyết, sự kiện “mĩ nhân” cũng cho qua, Trần Thần biểu lộ rằng anh — đói bụng.

Trần Thần nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra trên bàn có rất nhiều thức ăn, nhịn không được gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Cái kia, Tề Xảo a, có thể ăn một chút gì không? Ta — có chút đói bụng.”

Tề Xảo vừa nghe, định lệnh cho hạ nhân đi chuẩn bị chút đồ ăn.

Nhìn thấy Tề Xảo chuẩn bị gọi người, Trần Thần chạy nhanh ngăn cản — từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, anh không nỡ lãng phí lương thực,“Đừng chuẩn bị, phiền phức lắm! Ăn cái kia là được rồi.”

Nói xong liền đến trước bàn, ngồi xuống bên cạnh long phượng nến đỏ lớn, cầm lấy một khối điểm tâm ăn,“Ôi, ăn ngon thật, ngươi cũng đến ăn đi! Ngươi chắc cũng đói rồi chứ.”

Tề Xảo mở miệng, muốn nói cho Trần Thần biết đồ ăn và điểm tâm kia đều có ngụ ý cả. Ví dụ như bánh hạt dẻ táo đỏ Trần Thần ăn kia còn có ý nghĩa “Sớm sinh quý tử”, bát canh long nhãn hạt sen kia, cũng mang ý nghĩa “Viên mãn phú quý”, còn có ngó sen mật ong cũng ngụ ý “Ngọt mật hạnh phúc”. Nhưng thấy người kia ăn ngon như vậy, dáng vẻ không thèm chú ý, Tề Xảo cũng không so đo gì thêm nữa. Nghĩ đến từ sáng sớm mình cũng chưa ăn gì cả, có lẽ là do nguyên nhân tâm lí đi, y vốn không đói mà giờ cũng cảm thấy đói bụng. Y ngồi đối diện với Trần Thần, cầm đũa lên.

Một kẻ là tiểu bạch cái gì cũng không biết, một kẻ thấy đối phương “không để ý” cũng chẳng có ý kiến gì, hai kẻ ngốc cứ như thế ăn hết cả một bàn thức ăn ngụ ý thâm sâu này cũng hồn nhiên không biết đến ý vị sâu xa này. Vài năm sau hai tiểu phu phu ân ân ái ái sinh được vài tiểu bao tử chứng minh với mọi người một chuyện: Những tập tục lưu truyền từ xưa đều có một sức mạnh thần kì nào đó mà người ta không thể giải thích được.

Đương nhiên, bọn họ bây giờ cũng chưa biết.

Hai người cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, liền gặp phải khảo nghiệm lớn nhất đêm nay – ngủ thế nào, hay là nói làm thế nào để phân chia cái giường duy nhất kia.

Hai người nhìn chiếc giường lớn xa hoa kia, đều yên lặng ngồi bất động ở trên ghế.

Vẫn là Trần Thần mở miệng trước:“Ta sẽ ngủ dưới đất! Dù sao mùa này cũng không lạnh.”

Tề Xảo quay đầu, nhìn Trần Thần, nhìn lâu đến mức khiến anh dựng tóc gáy, thì thào:“Trong gian phòng này chỉ có một bộ đệm chăn duy nhất……”

Trần Thần chết đứng.

Bước nhanh tới trước cửa, Trần Thần muốn đẩy cửa đi ra ngoài, sau đó anh phát hiện cửa — bị khóa rồi.

“Tề Xảo, cửa khóa rồi.”

Tề Xảo giật mình. Đi tới trước cửa, nhìn thấy thanh gỗ thô chặn ngang hai cánh cửa ở phía ngoài, y im lặng.

“Phụ thân! Phụ thân !”

“Công tử” Bên ngoài một gia đinh cung kính trả lời:“Lão gia đi tiếp khách rồi, không quay lại đây được đâu.”

“Vậy cha ta đâu.”

“Phu nhân cũng đang bồi khách.”

“…… Vậy các ngươi mở cửa ra.”

“Lão gia nói, cửa này là cửa tân phòng, chỉ có thể để lão gia tự mở. Nếu ai mở, chính là có mưu đồ gây rối công tử và cô gia, sẽ bị đuổi ra ngoài.”

“…… Vậy các ngươi mang đệm chăn tới đây.”

“Lão gia còn nói, vì tân hôn của công tử, tất cả chăn đệm trong phủ đều phải giặt, bây giờ vẫn chưa khô đâu.”

“……”

“Kia……”

“Coi như hết, phụ thân ngươi không định cấp thêm đệm chăn đâu.” Trần Thần có chút bất đắc dĩ, ý đồ của Tề lão gia tử này rất rõ ràng.

Tề Xảo không nói gì, y cũng nhận ra. Nhịn không được thở dài trong lòng, phụ thân của con ơi, ngài có ý tốt con biết, nhưng con và Trần thiếu gia…… Thật sự không thể.

“Trần thiếu gia, thực xin lỗi, phụ thân hắn……”

“Không có việc gì, ta không ngại.”

Hai người không muốn nhắc lại, đều nghĩ đến biện pháp giải quyết. Một lát sau, Tề Xảo dường như nghĩ tới cái gì, nhịn không được đỏ mặt, mở miệng vài lần, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ là mặt càng đỏ hơn, cuối cùng cắn răng một cái, nói ra một biện pháp:“…… Nếu không đêm nay, Trần thiếu gia cùng ta…… cùng ngủ trên giường đi.”

Trần Thần là một người hiện đại nên cũng không cố kị nhiều như vậy, thấy đối phương nói như vậy anh cũng đồng ý – anh không muốn ngủ dưới đất đâu, không có chăn lạnh chết mất!

“Tề Xảo, ngươi yên tâm, ta ngủ rất thành thật , sẽ không đụng tới ngươi đâu.”

Tề Xảo đỏ mặt gật đầu, quay lưng lại,“Vậy Trần thiếu gia ngủ trước đi.”

Trần Thần tới bên thành giường, nhìn chiếc giường lớn này. Anh biết Tề Xảo cố kỵ, chỉ sợ mình nằm xuống y sẽ cả đêm không ngủ, vì thế xoay người nói với Tề Xảo:“Tề Xảo, ngươi cũng cùng ngủ đi. Giường rất lớn, có thể ngủ vừa.”

Tề Xảo đỏ mặt xoay người, muốn nói lát nữa sẽ ngủ, nhưng thấy dáng vẻ kiên định của Trần Thần cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Bước từng bước nhỏ, lết nửa ngày mới đến bên giường, ngẩng đầu thấy Trần Thần chờ đợi không nóng nảy, chỉ có thể cứng nhắc thượng giường.

“Tề Xảo, ngươi ngủ bên trong đi, kẻo bị lăn xuống.” Trần Thần từng ngủ trên phản trên giường đơn ở kí túc xá cũng hiểu rõ ngủ bên ngoài không có áp lực.

“…… Ân.” Giọng Tề Xảo lí nhí như muỗi kêu, đi đến bên trong, ngoan ngoãn nằm xuống.

Trần Thần cũng hợp ý nằm ở trên giường, hai người chia sẻ một giường một chăn. Có lẽ là quá mệt mỏi, hai người vốn cảm thấy không ngủ được chỉ chốc lát đã nặng nề chìm vào giấc ngủ rồi.

_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Minasan ~~~~~~~~~~~~~~~ mèo lười hai ngày nay lịch học dày kín lại còn phải đi làm thêm nữa, cuối cùng thì…… Minasan sẽ không phải đợi ! ! ! ! !

Ngoeo ~~~~~~~~ mèo lười không muốn đi làm ~~~~~~~~ mèo lười muốn an tâm viết văn

Nhưng cứ nghĩ đến cảnh mèo lười sẽ không có tiền đi mua cá khô, mèo lười chỉ có thể đi làm, lệ

Tư nghị: dẫn chương trình

Phật Di Lặc: biểu tượng cho sự an lạc, vui vẻ, may mắn và hạnh phúc. Chi tiết: http://www.blogphongthuy.com/?p=2044

Minasan: đây là một từ tiếng Nhật, có nghĩa là “các anh em”, “mọi người”,… Từ này được dùng phổ biến trong các bộ phim Nhật Bản và hiện này được giới trẻ Trung Quốc rất yêu thích, điều này chứng tỏ văn hóa Nhật ngày càng gần gũi với người dân Trung Quốc (theo baidu, lạy Chúa, mình tìm mãi mới hiểu được cụm từ này=.= tưởng nó là cái gì chứ:-<)

Anw, chúc mừng các chị em nhân ngày 20/10 vui vẻ, càng ngày càng xinh tươi (và kiếm được càng nhiều bộ đam mỹ hay để đọc, há há=)))